Tui từng nghĩ "LÀM GƯƠNG" thì đồng đội sẽ thay đổi cho tới khi tui biết tới tư duy này. (Anh em đang "LÀM GƯƠNG" và mong muốn người khác thay đổi thì bài viết này dành cho anh em) ---------------------------- Nếu anh em từng thức dậy từ 5 giờ sáng để chạy bộ. Từng âm thầm đọc sách mỗi tối, học thêm sau giờ làm, cố gắng hơn mức bình thường – chỉ để hy vọng người khác nhìn thấy mà thay đổi. Nếu ae từng có những lúc, sau bao nỗ lực làm gương, anh em quay lại… và thấy mình đang đi một mình. Cảm giác như là, mình đang vừa leo núi vừa quay lại kéo từng người lên. Nhưng càng cố gắng mọi thứ lại trở nên nặng nề, lặng lẽ và cô đơn. Tui đã từng như vậy. Và bài viết này có thể sẽ gợi mở cho anh em một góc nhìn khác, một cách để hành trình lãnh đạo của anh sẽ trở nên thu hút nhiều nhân tài hơn. ---------------------------- Tui từng nghĩ: Lãnh đạo chỉ cần làm gương là đủ. Cho đến một ngày tôi nhận ra, hành trình làm gương là hành trình tôi mong muốn người khác thay đổi. Hành t...
Tui từng nghĩ "LÀM GƯƠNG" thì đồng đội sẽ thay đổi cho tới khi tui biết tới tư duy này.
(Anh em đang "LÀM GƯƠNG" và mong muốn người khác thay đổi thì bài viết này dành cho anh em)
----------------------------
Nếu anh em từng thức dậy từ 5 giờ sáng để chạy bộ.
Nếu ae từng có những lúc, sau bao nỗ lực làm gương, anh em quay lại… và thấy mình đang đi một mình.
Cảm giác như là, mình đang vừa leo núi vừa quay lại kéo từng người lên.
Nhưng càng cố gắng mọi thứ lại trở nên nặng nề, lặng lẽ và cô đơn.
Tui đã từng như vậy.
Và bài viết này có thể sẽ gợi mở cho anh em một góc nhìn khác, một cách để hành trình lãnh đạo của anh sẽ trở nên thu hút nhiều nhân tài hơn.
----------------------------
Tui từng nghĩ: Lãnh đạo chỉ cần làm gương là đủ.
Cho đến một ngày tôi nhận ra, hành trình làm gương là hành trình tôi mong muốn người khác thay đổi.
Hành trình đó khiến tôi trở nên áp lực hơn vì kì vọng cho sự thay đổi của người khác.
Tui từng rất tin vào hai chữ "làm gương".
Tui chạy bộ đều mỗi ngày.
Tui đọc sách, học thêm, không ngừng nâng cấp bản thân.
Tui làm việc cật lực, hy sinh, âm thầm rèn luyện mỗi ngày…
Và mọi thứ tôi làm đều xuất phát từ SỰ KÌ VỌNG.
Tui không nói ra , nhưng trong lòng vẫn có sự kì vọng
Nhưng càng làm… tui càng mệt.
Không phải mệt vì chạy.
Mà vì cứ phải quay đầu nhìn lại: họ đâu rồi?
Và rồi tui nhận ra: nhiều người không muốn theo mình.
Nhiều người chẳng thay đổi.
Tệ hơn là họ còn né tránh.
Họ thấy mình "quá nghiêm túc", "quá áp đặt" rồi họ bắt đầu xa mình.
Và mình chính bản thân tui cảm thấy áp lực, vì tôi luôn kì vọng vào sự thay đổi của người khác
Tui làm mọi điều chỉ với một ý niệm là thay đổi người khác chứ không phải làm để tốt cho tui.
----------------------------
Một sáng nọ, tui dậy sớm như mọi ngày, khoác áo, mang giày, chạy ra đường.
Từng bước chân nặng trĩu, mồ hôi lẫn trong hơi lạnh.
Xung quanh chỉ có tiếng gió.
Không ai chạy cùng.
Không tiếng bước chân phía sau.
Tui hỏi mình: "Tui đang làm gương cho đội nhóm mà tại sao tui lại cảm thấy đau khổ nhỷ?"
----------------------------
Tui biết, có rất nhiều anh em đang giống tui hồi đó.
Cố gắng sống tốt, rèn kỷ luật, làm gương
Nhưng càng làm càng thấy cô đơn.
Không nói ra, nhưng cảm giác đó giống như đang hét giữa khoảng không.
Một nỗi buồn lặng lẽ mà không ai hiểu.
Tui viết đoạn này cho anh em – những người từng nghĩ giống tui:
“Mình đã cố hết sức rồi, sao vẫn không ai thay đổi?”
----------------------------
Và rồi tui được anh Nguyễn Tuấn coaching riêng.
Anh Tuấn nói:
"Làm gương – là hành động xuất phát từ mong muốn người khác thay đổi.
Mà khi xuất phát từ mong muốn người khác thay đổi là khởi nguồn cho sự đau khổ
Thân giáo là mong muốn thay đổi bản thân, từ bên trong con người chúng ta.
Thuận duyên trong quá trình thay đổi bản thân thì có những người anh em mong muốn đồng hành thay đổi cùng mình.
----------------------------
Nghe xong, tui như tỉnh ngộ ra.
Tui nhận ra.
Bấy lâu nay, tui không thực sự "sống" với điều mình làm.
Tui đang "thể hiện" – không phải vì yêu thích, mà vì hy vọng người khác thay đổi.
Chính điều đó khiến tui mệt.
Khi người khác không thay đổi.
Tui thấy hụt hẫng.
Khi không ai theo.
Tui thấy mình lạc lõng.
----------------------------
Và tui bắt đầu hiểu:
"Làm gương" giống như việc cầm đèn pin rọi ra phía trước cho người khác đi,
nhưng mắt mình thì vẫn dõi theo xem họ có đi theo không.
Còn "thân giáo" thì khác.
Mình là người cầm đèn pin đó mà đi trước, vì tin con đường ấy đúng.
Mình không quan tâm ai có theo không.
Mình đi vì chính mình.
Và chính điều đó, lại khiến mình thu hút nhiều đồng đội hơn.
----------------------------
Sau đó, tui quay lại với hành trình "THÂN GIÁO".
Nhưng lần này, không vì ai cả.
Tui chạy vì tui muốn bản thân được khỏe mạnh hơn mỗi ngày.
Tui chạy vì tui thích mồ hôi thấm lưng áo.
Tui chạy vì tui thích nhịp tim đều đều trên từng bước chân.
Tui chạy vì tui muốn sống đúng với phong cách sống mình theo đuổi.
Dù chẳng ai quan tâm hay tán thưởng.
Và kỳ lạ là… lần đầu tiên sau rất lâu, tui thấy tự do.
Thấy vui.
Thấy mình đang được sống một phong cách sống: HIỆU SUẤT - HẠNH PHÚC - TỰ DO - PHỤNG SỰ
Rồi năm 2023, tui đăng ký Ironman 70.3 tại Đà Nẵng.
Một cuộc thi mà tui nghe nhiều người nói là "khắc nghiệt nhất" (còn khắc nghiệt như thế nào thì anh em có thể search trên Youtube nhen).
Tui từng nghĩ đó là chuyện "trên trời".
Nhưng giờ thì khác.
Tui muốn thử.
Không phải để thắng, mà để tiến gần hơn tới phong cách sống mà tui đang hướng tới.
----------------------------
Tui tập nghiêm túc.
Đều đặn.
Sáng 5 giờ, đạp xe một mình giữa sương mờ.
Chiều muộn, chạy đến kiệt sức, ngồi bệt xuống vỉa hè thở như đứt hơi.
Không ai biết.
Không ai quan tâm.
Không ai hỏi han.
Nhưng tui thấy chính mình.
Một phiên bản không cần khán giả.
Một con người thật – đang hoàn thiện bản thân để trở thành nhà lãnh đạo hiệu suất và hạnh phúc.
----------------------------
Và rồi điều kỳ diệu xảy ra…
Một anh em trong team hỏi: “Anh chạy mấy giờ vậy?”
Rồi một người nữa bảo: “Tuần sau em đi cùng.”
Rồi thêm người nữa…
Tui không kêu gọi.
Tui không bắt buộc.
Không cần phải làm gương nữa.
Tui chỉ sống thật.
Chia sẻ thật.
Đôi giày cũ.
Gối đau.
Mồ hôi.
Và niềm vui khi vượt qua bản thân.
Và giờ đây, chạy bộ đã trở thành văn hóa trong đội nhóm của tui.
Có người chạy vì muốn khoẻ.
Có người chạy vì thấy mình trì trệ quá rồi.
Cũng có người chạy vì: “Em thấy anh Chiều truyền cảm hứng hơn khi chạy.”
Và đó là lúc tui cảm thấy hạnh phúc thật sự.
Không phải vì có người chạy cùng.
Mà vì tui được sống thật – và hạnh phúc ấy, tự nó lan ra, âm thầm mà mạnh mẽ.
----------------------------
Cuối cùng thì…
Hạnh phúc nhất không phải khi có ai đó chạy cùng mình.
Mà là khi mình có thể chạy vì chính mình.
Cảm giác đó.
Nó tự do.
Nó đầy đủ.
Tui không còn làm để ai nhìn, để ai theo, để ai tán thưởng.
Tui sống đúng phong cách sống tui đang theo đuổi
Và điều tuyệt vời nhất là:
Chính phong cách sống đó.
Lại lan tỏa tới mọi người.
Nhẹ nhàng mà không cần kêu gọi.
----------------------------
Tui ngộ ra rằng:
Làm gương là một trạng thái dễ vỡ – vì nó hướng ra ngoài.
Còn thân giáo – là sống đúng với điều mình tin. Và chính cuộc sống đó sẽ tự lan tỏa.
Một người "làm gương" thì luôn phải canh xem người khác có nhìn, có học không.
Còn một người "thân giáo" – thì chỉ đơn giản là sống trọn vẹn, và chính năng lượng ấy sẽ lan tỏa.
Tui không mong ai thay đổi.
Tui chỉ giữ vững những giá trị sống của mình.
-------------------------------
Nếu anh em từng làm gương nhưng thấy cô đơn.
Nếu từng hy sinh rất nhiều nhưng thấy đội nhóm vẫn không chuyển mình.
Tui hiểu.
Tui từng như vậy.
Và tui mong – sau bài viết này, anh em cũng sẽ tìm lại được niềm vui và sự trọn vẹn trong chính hành trình của mình.
Không cần ai theo.
Nhưng nếu có ai theo
Thì cũng sẽ là đúng người, là những con người phù hợp.
Và đúng lúc.
Nguồn: Âu Văn Chung
Nhận xét
Đăng nhận xét